Theo dòng tháng năm, khi con khôn lớn, hiểu thêm về cuộc đời và ước mơ Cha, con biết rằng, ở thời điểm nào của cuộc sống, là thăng trầm hay bão giông, đôi tay thô ráp chai sần ấy vẫn mở rộng đón con vào lòng, bờ vai gồ ghề ấy vẫn luôn là Điểm Tựa để Ngày Mai con tung cánh bay đi khắp mọi miền.
Nắm tay con đi về phía mặt trời, đón Ngày Mai tươi sáng
Một ngày kia, con ngã bệnh.
Bước chân vội vã trong đêm, gõ cửa từng nhà.
Nhờ cậy, hy vọng, chờ mong.
Đó là Cha.
Bao năm qua đi, kiếp người vẫn còn với Cha, con phải làm gì để ngăn vết chai sần tay Cha lớn theo tuổi con? Vì con, cha lặng thầm gác lại ước mơ đời mình. Cha đã thôi khóc, buồn, thương, đau, đã hành động bằng tất cả yêu thương và bao dung… cho con.
Cha là Điểm Tựa, để con chập chững những bước đầu tiên, Cha là lá chắn, để con an trú mà bồi đắp đôi cánh, ngày mai bay đi khắp mọi miền. Dù bầu trời ngày mai giông bão, sức gió mạnh có làm cánh chim chao đảo, nhưng những hy sinh và chu toàn của Cha hôm nay mãi là Điểm Tựa kiên cố để cánh chim con được tiếp sức và thêm vững vàng. Thử thách sẽ chỉ làm Cha và con thêm dũng cảm, yêu thương nhiều hơn.
Và cứ như thế, con đường phía trước mờ sương, vốn chẳng thể rõ lối đi, đã được soi sáng bởi hy vọng, tin yêu. Cha nắm tay con đi về phía ánh mặt trời, đón Ngày Mai tươi sáng.
“Tâm hồn cha cháy lên bừng trong mắt con hy vọng”.
Cha hằng dấu yêu
Giờ con lớn khôn rồi và con sẽ nên người
Tiếp nối, giúp đỡ, mang Ngày Mai đến mọi người
Vì con là con Cha.
Chúc cho ai đó cũng có được Điểm Tựa trong đời như câu chuyện bé xinh “Để Ngày Mai Luôn Tới” này: