Lúc mới chập chững biết đi, mọi người bảo ta “từ từ thôi, kẻo ngã!”
Lớn lên rồi, người ta lại nói “nhanh lên đi, kẻo trễ”. Vậy nên:
- Ta miệt mài chạy theo “timeline” của người khác vì sợ không theo kịp bạn bè
- Ta mải miết đi theo chuẩn mực đám đông thay vì sống đúng với bản ngã
- Ta cặm cụi chạy theo những kỳ vọng vô hình mà quên đi trái tim mình cũng cần được nghỉ ngơi một xíu.
Thôi thì lúc nào thấy đôi chân nặng nề, trái tim ngổn ngang, hãy cho phép mình xếp lại những kỳ vọng, buông bớt những âu lo, cho bản thân được nghỉ ngơi khi mỏi mệt, bước tiếp khi sẵn sàng, nhé! Để cuối mỗi ngày, thay vì thở dài một hơi thì mỉm cười một xíu để cảm ơn mình đã có một ngày thật cố gắng. Đơn giản vậy thôi là Sống Như Ý rồi!